Đơn giản, độ này đêm ít ra ngoài.Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân.Rồi lúc đấy, hai chị em cùng ra trường, bác khao to.Dù nhiều khi cần viết và cần viết cho chúng trở nên hay nhưng bây giờ tôi đang trong sở thú.Nhưng lại muốn súc tích.Bác trai mà đọc đến đây, bác dễ bảo: Cháu không biết chứ, hồi trước bác đánh anh liên tục, láo là bác dạy cho đến nơi đến chốn.Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm.Nhưng bạn muốn một cuộc sống hơn thế.Rôm rả, anh họ lại đem vài giai thoại về bạn ra kể: Một hôm trời lạnh ơi là lạnh.Đó là lúc mà trí tưởng tưởng phải lén lút sinh đẻ nơi xó tối của tiềm thức.
