Ông thuật với tôi rằng hồi thiếu niên, ông hết sức ước ao được yêu chuộng và lừng danh.Kế đó, từ từ duỗi thẳng những ngón chân, rồi để cho chúng dãn gân ra.Trong hai chục năm ấy từ 1890 tới 1910, không lúc nào ngớt người đến nhà ông- như tín đồ hành hương ở đất Thánh - để được ngó dung nhan, nghe tiếng nói, hoặc rờ vạt áo của ông.Sadler, nhà trị bệnh thần kinh trứ danh, kể chuyện một ông nọ nhờ theo lời khuyên giản dị ấy mà hết được bệnh thần kinh suy nhược.Đây là hai trang đó:000 người chỉ có một người bị sét đánh (nghĩa là phần rủi ro chỉ là 1/350.Carrier lo lắng về cái máy lọc hơi của ông tại Crystal City, thì có một anh chàng Broken Bow nghĩ đến việc di chúc.Tên chàng là William Osler.Nghĩ vậy, tôi thấy dễ chịu hơn.Họ không có thời giờ phung phí.
