Những viên gỗ ấm áp cọ vào đám râu như những giọt nước mắt.Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm.Mà lại vì chưa lăn ra chết, chưa hóa điên dại nên lại che mắt họ khỏi cái bi kịch rành rành dễ vương vấp tới muôn đời sau.Ông nhắm mắt lại, thấy khuôn mặt vợ, và tự nhủ: Người ta vẫn phải sống khi trên đời còn có người để thương yêu.Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào.Âm thanh lắng hẳn đi.Họ còn bất lực hơn nữa.Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai.Ba năm đè nén nó rồi mà mình không nhớ ra mặt nó.Còn sót lại những tôi tiếp tục này.