Ở đây, họ tự do trông xuống, thích ngó ai thì ngó.Một pho tượng im lìm.Bi kịch chỉ đến khi họ bắt đầu khao khát nhận thức, khi họ bị ngăn cấm tình yêu, khi họ bệnh tật không có tiền chữa chạy, và hứng chịu những bất công lớn.Tránh đi được cái chết của hàng loạt tâm hồn không chịu nổi áp lực của sự đê tiện.Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ.Ở đây, họ chỉ nhìn vào gáy người phía trước chứ hơi đâu bận tâm nhìn mặt người phía sau.Hoặc không tưởng tượng rằng có ai đó đang tưởng tượng ra họ.Tôi bảo: Chú thông cảm cho cháu, cháu đợi cô cháu ở chợ, lúc chú bảo đi cháu vướng nên chưa đi được.Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá.Anh đừng uống nhiều cà phê nữa, hại lắm.
