Vậy đây là cái ý thứ nhì của tôi trong chương này: Nếu chúng ta muốn tìm hạnh phúc, thì đừng nghĩ tới sự người khác nhớ ơn hay quên ơn ta, mà cứ giúp đỡ để được cái vui trong thâm tâm là đã giúp đỡ.Thiệt vậy, nếu nuôi tư tưởng bình tĩnh và can đảm thì chúng ta có thể vui thú ngắm cảnh trong khi ngồi trên quan tài mà đến pháo trường; hoặc trong khi sắp chết đói chết rét, vẫn có thể ca hát vui vẻ vang rân cả trại.Họ không biết họ làm được việc gì mà cũng không biết thích hợp với việc gì nữa."Tôi xin ngài giúp đỡ tôi một việc nhỏ.Đoạn để cho đầu tự nhiên gập xuống, quay đi quay lại ít lần, như một quả bóng.Sau hơn một giờ kinh hãi, tôi mới bắt đầu suy nghĩ một chút.Kết quả rất thần hiệu.Trong một nhà tù, hai người cùng đứng vịn tay vào song sắt; một người chỉ trông thấy một bức tường trơ trụi, còn một người ngửa mặt lên trời, ngắm những vì sao.Mới nghe giọng nói đó, ai không tưởng rằng ông ta mạt sát Hitler."Tôi có thể chân thành nói rằng đã may mà bị bệnh thần kinh đó vì nhờ nó tôi mới nhận thấy tư tưởng ảnh hưởng mạnh mẽ tới tinh thần và cơ thể ra sao.