Dù một người Mông Cổ ngu dại nhất chắc cũng không để có ý tưởng muốn đi ngược lại 180 triệu năm của thời gian để làm thay đổi những vết chân đó.Ông tuyên bố: "Bắt chước người khi không bao giờ đi xa được.Tôi không có quyền từ chối.Khi lại phòng Bác sĩ Sadler, ông ta mặt nhăn như bị."Câu chuyện xảy ra trong đại chiến thứ nhất.Trong chiến tranh vừa rồi, khoảng một phần ba triệu người chết trên trận địa, nhưng cũng trong thời gian đó, bệnh đau tim giết tới hai triệu nhân mạng, trong số đó có một nửa đau vì quá lo lắng và sống một đời ồ ạt, rộn rịp quá.Rất ít khi tôi gặp được một bệnh nhân chịu nói: "Tôi đã nghĩ tới lời ông khuyên".Thôi thế là hết làm việc, phải bở sở.Xem thế đủ biết không phải họ hoảng loạn vì bom đạn mà chính người ta đặt họ vào một nghề trái với sở thích và tài năng.Đúng, đúng như vậy - Không có một người nào hết.
