Nghiên cứu về cảm nhận của những vận động viên đã đến gần đích nhưng lại gặp thất bại tại vòng chung kết thế vận hội Olympic cho thấy - những người hài lòng nhất với phần thi đấu của mình là những người dành ít thời gian nhất cho những suy nghĩ phản thực tế - tức là những ý nghĩ cho rằng mọi việc lẽ ra đã phải kết thúc khác đi.Đối với anh, cuộc đời xem như vô nghĩa và trống rỗng thật sự, không phương cứu chữa.Nhà cửa nơi chúng ta ở trông giống nhau, những thành phố nơi chúng ta sinh sống trông cũng giống nhau, chúng ta ăn mặc giống nhau, và dường như chúng ta cũng chẳng khác nhau là mấy.Nói cách khác, họ sắp xếp cuộc chơi theo ý mình bằng cách chỉ muốn những điều trong tầm tay.Chúng ta thường được nhiều hơn là mất mỗi khi giúp đỡ một ai đó.Vì sao lại có sự nhạy cảm đến như vậy? Vì con người luôn dựa vào nét mặt để nhận biết những người xung quanh đang nghĩ gì.Thực tế đã chứng minh: chỉ những ai dám mơ ước thì mới có nhiều cơ hội biến giấc mơ thành hiện thực.Nếu mọi người đều xử sự như vậy thì sẽ chẳng ai cảm thấy vui vẻ cả.Nếu bạn di chuyển không ngừng và nhận thấy không gian quanh mình thay đổi, bạn biết mình đang tiến bộ.Có phải là sự thất vọng đã từng làm anh ngã bệnh hồi đó không? Câu trả lời là không.
