Người bệnh thử làm theo, không phải một lần mà nhiều lần, nhưng lần nào cũng thấy tinh thần khoan khoái hơn, còn cơ thể thì tất nhiên là mỏi nhừ.Đó cũng là triết lý của ông Lowell Thomas.Điểm tâm xong, ông lại đi ngủ chừng một tiếng.Có lần tôi không chịu nhận một tình thế mà tôi không sao tránh được.Ngày hôm nay tôi sẽ rán bồi bổ tinh thần.Ông ngạc nhiên thấy mình rất vui vẻ, còn có óc trào phúng nữa là khác.Tôi muốn nói về ông Walter Raleigh, giáo sư môn Anh quốc văn học sử năm 1904).Ông được biết hoan lạc chính bởi ông phụng sự một lý tưởng cao cả và ý nghĩa hơn cái đời sống đáng lẽ rất tầm thường của ông.Thực tai hại! Tôi biết vậy và sợ nhà tôi cũng biết vậy, nên khi lỡ ở đám đông tôi rán vui vẻ.Tôi chẳng hề tưởng tượng được sự ấy, nhưng nay, tôi đã nhận thấy thật tôi chẳng có gì đáng than phiền.
