Xin cám ơn cả hai người, chúng ta hãy tới Damacus, tôi rất muốn mời cậu hợp tác làm ăn với tôi.- Sao cậu lại nói như vậy, Tarkad! – Dabasir cao giọng.Anh chẳng còn hơi sức để phân minh với Dabasir:- Thời gian trôi qua rất nhanh và chúng tôi cũng không còn trẻ nữa, nhưng chúng tôi chưa tạo dựng được gì cho cuộc sống của mình cả.Ông là người rất thích những bộ áo quần sang trọng, quý phái được may từ các loại vải tốt nhất.- Con trai à! – Cha tôi bảo.Thế là một phần tư của số tiền kiếm được trong một ngày đi bán bánh sẽ là của ông.Cháu sẽ thoải mái tiêu xài những đồng tiền của mình.Người nô lệ quay về trang trại bẩm báo, người nông dân bèn bảo:Bà ấy chỉ tôi tới chỗ người cho vay tiền và nhờ ông ta đưa tôi đến nhà người chủ đang sở hữu cậu.
